Người ta sinh ở
trên đời,
Kiệm cần gìn giữ
ăn chơi liệu chừng.
Áng chè rượu
khuyên đừng quá chén,
Tửu tam bôi vừa
hạn là hay[1].
Những người be
bét xưa nay,
Tỉnh thì khôn
khéo, lúc say mê cuồng.
Bất cập loạn vẫn
thường có chữ,
Xem người say ta
giữ thân ta.
Còn như những
áng yên hoa,
Giữ mình cũng chớ
tha bà đến nơi.
Gã phù dung
khinh người bằng bấc,
Tiêm đến xương
mà căm đến tim.
Tuyền huyễn cái
lỗ chôn kim,
Ruộng sâu trâu
nái cũng tìm vào đây.
Thân sơ xác mình
gầy cổ nhột,
Ăn cả than mà nuốt
cả tro.
Còn như cờ bạc
quanh co,
Xui ra rách dải,
làm cho tồi tàn.
Lúc được no muôn
muôn khôn khéo,
Lúc thua thì
trăm liễu liễu chàng bay.
Cầm quần nọ bán
áo này,
Xác xưa như nhộng
xác gầy ve.
Còn chữ sắc càng
ghét căm lắm,
Biết bao người
chìm đắm vào đây.
Không bùa không
bả mà say,
Nước kia cũng lệch thành này cũng lung.
Kia những chốn tang trung buộc thượng,
Vì dâm bôn mà vướng
tiếng cười.
Lầu xanh là cạm
bẫy đời,
Mượn màu son phấn
hại người trẻ xanh.
Đã bao kẻ vì
tình đau tật,
Thiệt dưỡng sinh
mà mất giống nòi.
Ai ơi cứ ngắm mà
coi,
Quá mê nên tỉnh,
quá chơi nên chừa.
Kinh thành đạo sớm
trưa học thuộc,
Chính là đơn diệu dược hồi sinh.
(Linh Lang Đại vương giáng bút - Bách Quỷ Trúc Lâm phiên Nôm)