Thứ Sáu, 6 tháng 9, 2013

Văn tế điện thoại.



Duy năm Quý Tỵ hai không mười ba, nước Việt ta, nhằm ngày mồng một tháng tám, mùa thu. Nhân văn Hán Nôm chân trắng, kẻ hậu học Lê Diễn Hối, nước mắt rửa mặt, tức tưởi đề vài lời, trước là để cảm kích chiếc điện thoại đã vì ta mà hỏng, sau là cảm tạ cái công bấy lâu nay nó đã vì ta mà hoạt động suốt ngày đêm không ngừng nghỉ, rằng:
Nước Việt Nam ta, theo dòng Cộng Sản.
Sáng tựa đèn pha, nhân từ hữu hạn.
Từ khi ta ra Kinh, vẫn hằng mong nghiệp lớn.
Biết bao đêm trằn trọc, đến mất ngủ triền miên.
Từ khi ngươi giúp sức, việc ta cũng nhàn nhiều.
Vậy mà:
Trời cao không có mắt, kẻ nghèo khó ngẩn ngơ.
Điện thoại có tội chi? mà nay còn đâu nữa.
Ngẫm mi:
Lúc bình thường theo ta đây đó, vẫn giúp ta nghe gọi nhắn tin.
Lại nhiều khi nhàn rỗi vô công, phây búc kia lượn lờ chém gió.
Quả là công lao luôn đầy đủ, lúc hỏng rồi còn nức tiếng thơm.
Nay ta cuộc sống nhiều khó khăn, nghĩ đến mi càng thêm cay đắng.
Giờ đây:
Không mi thêm buồn tẻ, cuộc sống có chi vui?
Thân cô nơi đất khách, vẫn mong cuộc gọi nhà.
Nào đâu là mộng ảo, chân trắng lại tay không.
Biết đến tận khi nào, mới có một em khác.
Mi giờ nơi cát bụi, đùa giỡn với gió trăng,
Có hay chăng nghĩ đến, chủ nhân xiết buồn đau.
Lúc mi lành hữu dụng, lúc hỏng mong phù giúp.
Ôi! Đau đớn dường nào,
Mong mi ở nơi nao, hãy về đây nhận lấy.
Thượng hưởng!!!